Yêu có phải là một định nghĩa nôn nao buồn?
Đằng đẳng chờ đợi để rồi vô vọng trông ngóng về một bóng hình hư ảo như sương khói. Người xa xăm rồi mà vẫn dõi mắt ngóng theo con đường dài hun hút. Khi ra đi có men theo con đường hun hút ấy không người? Để ta có thể mường tượng chiếc bóng lặng lẽ sải bước ngang hàng cây!
Tình yêu là triệu cánh hoa hồng, cứa trái tim rỉ máu nhức buốt.
Tình yêu là nỗi đau âm ỉ, vì mất người, mãi mãi.
Rồi đây làm sao để ta thấy người những lúc nhớ người?
Ta vồ lấy ngấu nghiến nỗi nhớ vì sợ sẽ quên đi mất gương mặt, hình dáng thân thuộc đã từng như chính mỗi hơi thở.
Đừng đi, trái tim thầm thì khi người đã đi mất rồi!!!
Nhưng ta chẳng níu người, ta phải để người đi thôi, vì ta biết người phải đi.
Hư không có phải đây chăng? Vì không có người nên thành hư không đấy.
Mà đâu phải hư không! Vì hư không không biết buồn, nhưng ta vẫn thấy tim mình ê buốt, do người chẳng còn ở bên ta.
Tình yêu như giấc mộng đầy mà ta chìm đắm trong hoang mang. Vui một thoáng đấy để rồi quay quắt cả một một thời…
Tình yêu như rượu,
càng ngon,
càng muốn uống,
thì lại càng say.
Mộng mị choáng ngợp những mơn man hư ảo,
ve vuốt những viễn tưởng xa xăm,
và ôm ấp những nỗi đau ngọt ngào.
Mấy khi ta lại được yêu một lần nữa, mãnh liệt như ta đã từng yêu?
Mãnh liệt như ta đã chờ người vô vọng trong những đêm dài.
Mãnh liệt như lúc trái tim muốn nổ tung vì nhớ mỗi nụ cười của người.
Và mãnh liệt như lúc ta muốn ngấu nghiến bờ môi vì ánh mắt người nồng nàn.
– Không bao giờ còn có thể! Vì ta biết thời gian đã phong hóa hai con tim.
Ta và người đã không còn là ngày xưa.
Không còn nông nổi nên cũng không còn nồng nàn.
Không còn hờn giận nên chẳng còn yêu thương.
Vì thế,
ta, với người chỉ còn chung nhau nỗi nhớ.
Đành lặng lẽ dành những nồng nàn nhất ẩn sâu trong những tầng ánh nhìn, gởi những nhớ nhung sâu trong thăm thẳm hờ hững mà thôi.
Tình yêu đã mất đi dễ dầu gì có thể tìm lại! Có thể tình cảm giữa chúng ta không đủ lớn, hay tình cảm của chúng ta đủ sâu để hiểu rằng mất nhau là chuyện sớm muộn, vì cả hai yêu nhau nhưng tin vào bản thân mình nhiều hơn người kia.
Mất đi tình yêu giữa lúc cảm xúc cuồng nhiệt nhất là một vết thương dường như chẳng bao giờ lành, vì dù ta biết mình vẫn còn yêu nhau, nhưng em không muốn nhường và anh đã thôi kiên nhẫn, em kiên cường và anh mạnh mẽ nên đã không sợ làm đau lòng nhau, anh mở lời “hết cách rồi, xa nhau đi”, em thì gật đầu cố dửng dưng đồng ý.
Thế là xa nhau thật, đằng đẳng gần chục năm trời mà chẳng thể nào quên.
Tình yêu như trò đùa,
đùa thì vui,
hết đùa thì buồn.
Cũng may là dù buồn, dù vui thì hai người vẫn đủ hiểu chút tình đùa lững thững ấy đã vượt chiều sâu…
Continue reading →