Trong Ỷ thiên đồ long ký, tình yêu của Tiểu Chiêu dành cho Trương Vô Kỵ là điều làm tôi cảm động nhất. Có lẽ bởi vì duy nhất Tiểu Chiêu là người con gái đã yêu Vô Kỵ như là chính Vô Kỵ, và đã yêu với một tấm lòng thuần chân dịu dàng nhất so với các nữ nhân còn lại.
Không là Triệu Mẫn vượt nghìn trùng cách trở để chinh phục chàng Trương đào hoa. Không là Chu Chỉ Nhược yêu đương nhiều hận oán để rồi từ bỏ người tình. Không như Hân Ly yêu một Vô Kỵ qua hình ảnh A Ngưu hư mộng của quá khứ. Tiểu Chiêu yêu Trương Vô Kỵ bởi chàng trai ấy choáng ngợp cô bằng hình ảnh hiện tại trai tráng oai hùng xen trong dịu dàng.
Tiểu Chiêu đã sống chết bên Vô Kỵ ngay lần đầu gặp gỡ trong địa đạo tại đỉnh Quang Minh. Chính cuộc gặp gỡ ấy đã gắn định mệnh vào tấm lòng nhi nữ giấu giếm thân phận. Để rồi tình yêu nảy sinh hồi nào cũng chẳng biết trong lòng cô gái trẻ đã lần đầu biết ngưỡng mộ và nhớ nhung. Tiểu Chiêu đến bên cạnh Vô Kỵ không phải lúc chàng trai ấy còn quá non nớt, nhưng cũng chưa phải đã là một anh hùng vang danh thiên hạ. Cô gái đã đến bên cạnh một chàng trai cô chưa biết được điều gì, cả quá khứ và tương lai, chỉ biết rằng hiện tại khi mà chàng trai ấy có cả sự mạnh mẽ lẫn yếu đuối, có sự tự tin nhưng cũng kèm theo đó là sự bất lực. Sự bất lực mà ở nơi đó, tại thời điểm đó, cô là người duy nhất có thể giúp đỡ và giải thoát để cả hai con người đồng cảnh ngộ buộc phải trông cậy vào nhau vượt qua hoàn cảnh nguy hiểm trùng trùng. Và có lẽ khoảnh khắc ấy đã tạc hình ảnh Vô Kỵ vào con tim cô gái lần đầu biết yêu, biết tin cậy, cũng như biết hy sinh. Continue reading