Viết mà không hay thì không nên viết.
Bởi dạo này cảm xúc của tôi tụt hết trơn hết trọi rồi. Chẳng có mấy phim có thể kéo lên cả.
Tôi khó tính, dĩ nhiên.
Nhưng lúc tôi khó tính, tôi thấy tôi viết đầy cảm xúc.
Dạo này tôi dễ tính, dễ đến trớt quớt, thấy mọi việc êm xuôi thì không có cảm xúc để có thể tự cảm thấy có thể viết về một cái gì đó khiến chính mình rung động.
Thế nên mới nói, khó tính chính là để đủ đầy cảm nhận của mình.
.
Tình yêu. Tôi thích viết về tình yêu, thích những tình yêu mong manh tựa hồ sương khói, có mà như không, không mà như chẳng thể nào quên.
Không cần nhiều nước mắt, cũng chẳng cần khắc cốt ghi tâm, chẳng cần phải vĩnh cửu bên nhau bạc đầu thề hẹn. Tình yêu với tôi chỉ là khoảnh khắc. Có thể là những lúc rực rỡ nhất, nhưng cũng có thể là những lúc hoang phế lụi tàn. Tình yêu với tôi là hiện tại, là lúc mà tôi được chìm đắm vào không gian nồng nàn, hay là lúc tôi nhớ đến quắt quay cảm giác nồng nàn đã xa. Bởi vì tình yêu với tôi là tất cả những gì tôi có, tất cả những gì tôi mong mỏi và được toại nguyện.
Tôi sợ tương lai, sợ những dự cảm chia ly treo bên khung trời như chiếc chuông gió tính tang nhắc nhở. Kinh nghiệm cho tôi biết rằng chẳng có gì có thể nồng nàn mãi mãi, dầu có bên cạnh nhau cả đời cũng chẳng thể níu kéo đắm say vĩnh viễn. Cho nên nếu phải xa nhau thì cũng chẳng có gì để phải nuối tiếc khổ đau. Đến thì cứ đến, và đi thì phải đi. Tình yêu như một ca khúc rung động đó rồi nhạt phai đó. Như con thằn lằn đứng im trên bờ tường để rồi xoáy đuôi trườn đi mà thôi. Nơi đó, bờ tường úa màu vùi thời gian vào nỗi nhớ lặng im. Continue reading →