Raishomoon
Phim này kinh điển rồi nên khen cũng bằng thừa. Vì thế tôi chỉ nói bâng quơ vài suy nghĩ khi xem thôi. Tôi thích phim này và cảm nhận phim rất hay tuy nhiên tôi không thể xác định được tình cảm của bản thân với bộ phim. Một số bộ phim khác tôi có thể nhận ra bản thân thích hay ghét, nhiều hay ít. Với Rashomoon là cảm giác lưng chừng, và… tôi yêu cảm giác lưng chừng mà tôi cảm nhận được từ phim!
Phim sâu sắc với những nỗi trăn trở về con người, về thế giới vị kỷ của mỗi cá nhân qua những lời kể của họ. Câu chuyện được thêm bớt khi đi qua môi trường phân khúc trong trí óc của mỗi cá thể riêng biệt. Nói văn vẻ là thế, nói theo cách nói của dân gian ta là bớt mắm thêm muối vào với quan điểm và góc nhìn của người kể. Cách kể chuyện này không phải duy nhất ở Rashomoon mới có, trước đó Agatha Christie cũng đã sử dụng cách phân tán người kể trong Five Litte Pigs rồi. Nhưng Rashomoon sâu sắc hơn khi đặt ra được rất nhiều câu hỏi trăn trở người xem.
Phim hấp dẫn với sự khác biệt trong những lời kể về một vụ án dạng như phòng kín mà một trong số những người kể là hung thủ. Mỗi sự khác biệt trong lời kể đều có mục đích sâu kín vị kỷ riêng cả, ngay cả nếu như họ tự nhận họ là hung thủ. Phim hay ở tính cá nhân của mỗi lời kể được gắn vào quan niệm của con người Nhật thời kỳ phong kiến. Để rồi cuối cùng khi xem tôi tự hỏi liệu biết được hung thủ để làm gì? Tính tò mò của khán giả bị khai thác tối đa và bị triệt tiêu lần lượt với những câu chuyện được đặt trong không gian ba chiều như chính khung cảnh mà đạo diễn Akira Kurosawa đã trau chuốt tạo nên. Continue reading →